[Truyện] Tồn tại

  Bài viết hay nhất1
Lâu lâu méo lại đăng tiếp 1 chương nhé
Tồn tại
Tác giả: Sanys
Thể loại: Ám ảnh, tâm lý
Tình trạng: Hoàn thành
[Truyện] Tồn tại Truyan10

Preview:

Xin chào,

Bạn đang đọc những dòng chữ này?

Thật thú vị, chào mừng bạn đến với thế giới của tôi.

Có một câu hỏi trước khi chúng ta bắt đầu bước vào nội dung chính của câu chuyện này, bạn sẵn lòng trả lời chứ?

Thế giới này, nơi bạn đang [sống], tồn tại rất nhiều cá thể song song đúng không.

Những cá thể đều có sự liên kết với nhau theo một cách nào đó, hoặc là, có thể dùng một từ thay thế, đó là [định mệnh]

Những người bên nhau suốt quãng thời gian dài, hay là kẻ chỉ lướt qua nhau trong một khoảng khắc, tất cả, bạn đều lưu giữ những kí ức về [mối quan hệ] mà bạn đã có đúng không.

Thế nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như...

Những [mối liên kết] mà bạn tưởng chừng nó [có thật]

Những con người mà bạn nghĩ rằng họ [tồn tại]

Hoặc đơn giản là khi bạn nhìn chính mình trong gương

Bạn, đang [tồn tại] trong thế giới này, với [xã hội] hay chỉ có [một mình]?

Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như...

Bộ não của bạn đang [lừa dối] bạn?!

Mở đầu: Bài học đầu tiên

Trường đại học X, khoa tâm lý học. Mười ba giờ hai mươi hai phút, ngày Mười tháng Sáu.

Phòng học số 603, tầng 3, dãy B.

Màu phấn trắng dần hiện lên trên chiếc bảng đen tạo nên những hàng chữ xiêu vẹo chi chít chen lấn nhau.

Phía trên bục giảng là vị giáo sư già với vẻ mặt uyên thâm và sành sõi, ông đeo một chiếc kính lão to bản, che khuất đi đôi mắt tinh tường ẩn giấu sau nó. Vị giáo sư già viết đến dòng cuối cùng trên bảng, cũng cùng lúc với viên phấn trắng cạn kiệt thân thể của nó, ông xoay người lại, đối diện với những gương mặt trẻ trung đang tập trung hướng nhìn về phía ông.

Vị giáo sư già lướt qua từng gương mặt, ánh mắt ông khẽ dừng lại ở một vài điểm, rồi với chất giọng trầm ổn đầy sức hấp dẫn khiến người nghe phải bỗng chốc thẳng lưng lên nghe như nuốt lấy từng lời ông nói ra, tiếng ông vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.

“Tất cả chúng ta ai cũng đều biết rõ, con người có Năm giác quan, và các giác quan này là yếu tố mấu chốt giúp chúng ta có thể nhận biết được những sự vật, sự kiện xung quanh. Các giác quan đó chính là Thính giác, Vị giác, Xúc giác, Thị giác và Khứu giác.

Cũng giống như khi các anh chị chạm tay vào một vật, Xúc giác sẽ thông báo cho anh chị biết [cảm giác] cơ bản về đồ vật đó, Thị giác sẽ cho biết [hình dáng] của nó và tương tự với các giác quan đó. Nói về căn bản, đây chính là thứ hình thành và khẳng định cho sự [tồn tại] của mỗi chúng ta.

Nói về mặt sinh học, cả năm giác quan này đều gửi thông tin tiếp nhận về cơ quan xử lí trung ương là não bộ của con người, từ đó não bộ sẽ phân tích và ra [quyết định] cho các giác quan để chúng phản ứng lại với thông tin vừa nhận được. Do đó có thể nói rằng, não bộ là cơ quan chính và duy nhất xử lí toàn bộ những thông tin từ năm giác quan của chúng ta, nói cách khác, chính não bộ là yếu tố chính để quyết định, xác nhận và khẳng định cho sự [tồn tại] của cá thể sống.

Riêng ở giờ học này, chúng ta sẽ phân tích sâu hơn về tầm quan trọng của não bộ, khi nắm rõ sự hoạt động của chúng, chúng ta có thể phân tích được các vấn đề tâm lý chính xác. Sự nghiên cứu sinh học kết hợp tâm lý là phương pháp tiên tiến để phân tích tình trạng tâm lý của các cá thể, thường được áp dụng trong chuyên ngành tâm lý học tội phạm.

Như ở trên tôi đã nói và phân tích rõ, từ đó đưa ra sự khẳng định não bộ chính là cơ quan trung ương và duy nhất điều khiển và đưa [quyết định] cho tất cả các giác quan của chúng ta để chúng phân tích và cảm thụ mọi vật xung quanh, hình thành một [mối liên kết] giữa cá thể sống với môi trường xung quanh.

Tuy nhiên, liệu bất cứ quyết định nào của não bộ cũng là quyết định chính xác và đúng đắn? Nếu như vậy, chúng ta sẽ không ngồi đây mà phân tích, vì sẽ không có bất cứ ngành học nào liên quan tới tâm lý để chúng ta có thể tìm hiểu và phân tích.

Tôi có thể cho các anh chị một ví dụ, dựa theo tính chất bắc cầu, chúng ta sẽ có: các giác quan giúp chúng ta nhận biết và liên kết với môi trường xung quanh, não bộ là cơ quan trung tâm đưa ra các quyết định cho các giác quan ấy, từ đó chúng ta mới nhận định được rằng mình đang làm gì với các chuẩn mực đã được đặt ra.

Điều đó chính xác, với một người bình thường.

Vậy, các anh chị có thể nói cho tôi biết, những người được xác nhận là loạn trí, là tâm thần, là điên loạn, não bộ của họ, vẫn đưa ra các quyết định cho các giác quan, bằng chứng là họ vẫn có mối liên hệ với môi trường xung quanh, theo một cách và tiêu chuẩn khác. Nói vậy, não bộ của họ vẫn đưa thông tin chính xác cho các giác quan theo đúng lý thuyết, nhưng tại sao không một [người bình thường] nào chấp nhận được lí lẽ của một người điên?

Về mặt lý thuyết, não bộ của những người mắc bệnh tâm thần và người bình thường đều có cơ chế hoạt động y hệt nhau, vậy cớ sao lại có sự khác biệt về nhận thức như vậy?”

Vị giáo sư già bất chợt ngưng hẳn, không khí trong phòng học bỗng chốc trở nên im lặng và ngập tràn sự suy tư. Lướt qua một lượt các gương mặt đang trầm ngâm, vị giáo sư vẫn chậm rãi bước từng bước dọc căn phòng, khóe mắt tinh tường liếc qua từng động thái nhỏ nhất của những sinh viên đang có mặt tại đây. Đến khi sự im lặng kéo dài hơn năm phút, giọng nói của ông bắt đầu vang lên một lần nữa.

“Để tôi đưa ra cho các anh chị một giả thuyết, đây là một giả thuyết với ý kiến chủ quan. Lí do đơn giản mà sự nhận thức của những người bình thường như các anh chị với kẻ điên khác nhau đó chính là sự hoạt động và chỉnh lí, điều khiển của não bộ.

Tôi đã phân tích trước đó, não bộ nắm toàn bộ quyết định để các anh chị cảm giác được một vật tròn méo ra sao, nhầy nhụa hay trơn lẳn, vị ngọt hay mặn, tiếng thanh hay trầm...do đó, chỉ cần não bộ đưa sai quyết định, thì mọi giác quan, hay nói tổng thể hơn, rằng sự nhận thức của các anh chị sẽ chệch ra khỏi quỹ đạo và tiêu chuẩn [bình thường] mà đại đa số các cá thể sống tồn tại trên thế giới này lấy đó làm [chuẩn mực]

Nói cho cùng, sự nhận thức của con người chỉ tồn tại bằng sự quyết định của các nơ ron thần kinh não. Nếu vậy làm sao chúng ta có thể biết được [vật] mà chúng ta chạm vào, nếm thử, nhìn thấy, ngửi được, lắng nghe có [tồn tại] hay không?

Nói đúng hơn và bao quát hơn, làm sao chúng ta có thể biết được các cá thể sống, vô tri xung quanh là có [tồn tại], hay chính bản thân của chúng ta, có thật sự đang [tồn tại] hay không?

Và, điều gì sẽ xảy ra, nếu bộ não của bạn đang [Lừa dối] bạn?”

Vị giáo sư già ngân lên âm vang câu cuối cùng, tiếng nói của ông vang vọng khắp không gian căn phòng. Với sự chăm chú lắng nghe của các sinh viên, ông bắt đầu viết lên bảng chương tiếp theo của bài học với sự phân tích chuyên sâu hơn về cơ cấu hoạt động của não bộ tác động lên sự nhận thức của con người như thế nào.

Tiếng phấn gõ lạch cạch trên tấm bảng đen vang lên đều đều trong cái trưa nóng của một mùa hè oi ả.
  Bài viết hay nhất2
Chương Một: Bắt đầu vào một chiều hạ

Trong bóng tối tĩnh mịch, một tia sáng rất nhỏ lóe lên rồi chợt tắt, những màu sắc xanh đỏ luân chuyển khiến người ta cảm thấy nhức mắt. Tiếng động lạ vang lên trong giây lát rồi lại ngưng đọng, có cảm giác như bản thân bị theo dõi trong bóng tối với từng nhất cử nhất động.

[Cậu] đứng lặng trong màn đen tịch mịch, đưa đôi mắt nhìn về bốn phía mênh mông. Màu đen từ xám nhạt đi dần trở nên sâu thăm thẳm, sự luân chuyển của sắc màu khiến cậu cho rằng mình đang đứng trong một căn phòng tráng phim cũ kĩ. Đôi bàn tay của cậu bất chợt được nắm lấy bởi làn hơi ấm áp, khi cậu ngước nhìn, thì gương mặt người con gái in đậm trong tim cậu hiện ra dịu dàng trước mắt.

Gương mặt trái xoan mịn màng cùng đôi mi dài đen láy khẽ chớp nhẹ trong đêm, trong thứ ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ cứ chớp lóe khiến cái nhìn của cô thêm mị hoặc. Mái tóc dài đen nhánh truyền thống xõa xuống đôi bờ vai thon nhẹ, cô dịu dàng tựa mình vào tay cậu, tạo nên một cảm giác mềm mại như nước.

“Diễm Mộng…”

Cậu thì thào, khóe môi nhếch lên một đường cong dịu nhẹ. Gương mặt đối diện ngước lên nhìn cậu với ánh mắt trong sáng và chất chứa tình cảm, đôi môi đào nhẹ mấp máy tạo nên những thanh âm ngọt lịm.

“Minh Thạch”

Bỗng chốc từ sâu trong tâm trí cậu nhói lên một cơn đau kì lạ, cậu nheo mắt, đưa tay lên siết chặt đầu mình, các cơn đau từng chút kéo đến ngày một dày đặc, lời nói của cô gái xinh đẹp tên Diễm Mộng liên tục lặp đi lặp lại trong đêm, trong không gian rộng lớn vang vọng lại vào màng nhĩ mỏng manh của cậu, thính giác như bị những sóng âm làm rung động đến thủng.

Cậu bắt đầu ôm đầu gào thét, cơn đau khiến cậu ngã khuỵu, mặt đất phút chốc trở nên lạnh lẽo. Minh Thạch ngước mắt lên trong từng đợt đau đớn kéo đến nhìn thấy đôi chân non mịn của người bên cạnh. Cô vẫn cứ thế đứng đó nhìn xuống cậu với ánh mắt dịu dàng, đôi môi đào không ngừng mấp máy kêu tên cậu một lần lại một lần với nụ cười mị hoặc.

“Minh Thạch…

Minh Thạch…

Minh Thạch…!!!”

Minh Thạch giật mình mở mắt dưới lực đạo mạnh mẽ đang tác động lên vai, đôi mắt của cậu mở to khi vừa thoát ra khỏi cơn ác mộng. Cậu ngước mắt lên nhìn, gương mặt của thằng bạn thân Hoàng Chân hiện ra trước mặt. Đứa bạn không ngừng lay người cậu dậy, đôi mày nó nhăn lại, khóe mắt liên tục liếc về một phía.

Minh Thạch định thần lại ngồi thẳng dậy nhìn quanh, cậu chưa kịp thích ứng được với môi trường hiện thực vừa tỉnh lại thì trên đầu đã mang tới một trận đau đớn.

Minh Thạch ôm đầu suýt xoa nhìn lên gương mặt nghiêm khắc của vị giáo sư già đang đứng đối diện, khóe mắt ông ánh lên sự không hài lòng cho hành vi ngủ trong giờ học của cậu. Vị giáo sư già di di cuốn sách được cuộn tròn trong tay vào trán cậu, thanh âm nghiêm nghị vang lên khắp phòng học.

“Phạt”

Đến khi cái nắng chói chang bắt đầu nghiêng ngả về một buổi chiều oi ả, Minh Thạch trong tay ôm mớ tài liệu bị phạt phải báo cáo thất thểu bước ra khỏi phòng học trước nụ cười bỏ đá xuống giếng của thằng bạn thân. Cậu nhăn nhó cằn nhằn nó suốt nửa buổi trời, rồi sau đó như sực nhớ ra chuyện gì, Minh Thạch nhét đống tài liệu vào trong tay thằng bạn bước vội, không quên quay lại báo trước với nó.

“Tao đi đón Mộng một chút”

Thằng bạn thân cau mày, nó đứng lại phía sau cậu, nhìn theo với vẻ bất mãn.

“A Tưởng, cái thằng này…mày cứ vậy là sao?!”

Minh Thạch bỏ qua sự phản đối yếu ớt của đứa bạn, cậu chạy ngược lên lại dãy nhà đối diện, đi dọc hành lang cổ kính để tìm đến lớp học khuất sau một góc rẽ. Bên trong là giờ học Triết, những sinh viên gà gật trên bàn gỗ đang đếm ngược từng phút để có thể về nhà ngủ nghỉ. Minh Thạch nhìn vào trong phòng học, chẳng mấy chốc cậu đã tìm thấy được người muốn gặp.

Ngay khi giáo viên đóng lại cuốn sách triết lý dày cộp, từng tốp lũ lượt học sinh kéo nhau ra khỏi cánh cửa gỗ có đôi phần sắp mục ruỗng. Minh Thạch đứng dựa vào tường, chờ đợi bóng hình mềm mại bước ra sau cuối. Những ánh mắt quét ngang cậu một cách hờ hững, mọi người cũng đã quá quen thuộc với khung cảnh cậu đứng trước cửa chờ đợi bạn gái của mình mỗi khi tan học.

Một mũi thơm nhẹ theo cơn gió thoảng rơi vào khứu giác của Minh Thạch, cậu khẽ nhắm mắt mỉm cười. Ngay lúc cậu mở mắt, cậu liền nhìn thấy gương mặt yêu kiều của người yêu như một lẽ dĩ nhiên.

Diễm Mộng người cũng như tên, đối mắt ngọt ngào nheo lại vì nụ cười anh đào nở rộ trên môi nhìn cậu, cô đưa tay huých nhẹ.

“A Tưởng, anh cứ tiếp tục bỏ rơi Chân như vậy, thế nào nó cũng ghét em chết mất”

Minh Thạch mỉm cười dịu dàng nhìn cô, đôi tay cậu luồn vào kẽ hở của những ngón tay cô rồi nhẹ nhàng siết lại. Cái tên A Tưởng nói ra từ miệng cô giống như một nick name gần gũi, cũng chính là trong giờ học lịch sử, Hoàng Chân bỗng so sánh tên của cậu với nhân vật lịch sử Tưởng Giới Thạch, những nghĩ gọi một lần đùa vui rồi thôi, lại không ngờ cái nick name này đeo theo cậu cho đến hiện tại, thậm chí đến cả bạn gái cậu bây giờ cũng dùng nó để làm tên thường gọi của cậu.

Minh Thạch dắt tay Diễm Mộng đi dọc hành lang, những ánh mắt có phần ghen tỵ soi lại đôi tinh nhân tuổi trẻ. Cậu nhìn ra ngoài màu trời đang dần chuyển sang sắc cam cho một buổi chiều an tĩnh, khẽ nhắm mắt lại, Minh Thạch cảm thấy cuộc sống của mình thật sự hoàn mỹ.

Khi bước xuống bậc thang cuối cùng thì Minh Thạch và Diễm Mộng đã nhìn thấy cậu bạn chí cốt vẻ mặt chằm dằm đang đứng chờ cả hang ở phía cuối hành lang tầng trệt. Hoàng Chân ném lại mớ tài liệu cho Minh Thạch với vẻ mặt cau có rồi xoay người bước đi, Diễm Mộng thấy vậy bèn lắc tay Minh Thạch một chút, khiến cậu không đành lòng rời khỏi nơi ấm áp mềm mại đó bước lên đi song song với thằng bạn đang cáu gắt.

“Ê ku, tối đi nhậu đi”

Cậu cười giả lả, Hoàng Chân liếc mắt qua nhìn cậu, vẻ mặt ẩn nhẫn.

“Mày thôi như thế đi”

Minh Thạch cười trừ, cậu hiểu rõ thằng bạn của mình tính cách như nào, dù cho là có bực bội cách mấy, chỉ cần dụ dỗ nó vài câu, nó liền rộng lượng bỏ qua. Thân thiết với nhau như anh em từ hồi cấp II, suốt hơn mười năm qua Minh Thạch chẳng thấy nó giận lâu lần nào, dù đôi lần mỗi lúc bỏ qua cho cậu, vẻ mặt của nó luôn có vẻ khó chịu như bây giờ.

Hai thằng đi song song suốt dọc con đường nhựa ra đến đường lớn, tiếng xe cộ về chiều tan tầm át hẳn cả những lời nói chuyện râm ran. Minh Thạch xoay người lại nhìn Diễm Mộng vẫn cười nhẹ đi phía sau, cậu đáp lại cô bằng một điệu cười rồi quay sang đứa bạn vẫn đang cau có nãy giờ.

“Để tao đưa Mộng về đã”

Gương mặt của Hoàng Chân hơi sậm lại, cuối cùng vẫn là lắc đầu chịu thua, cậu ta vẫy tay xua đuổi Minh Thạch.

“Thôi…mày muốn làm gì thì làm đi”

Minh Thạch cười khì rồi nhìn bóng lưng đứa bạn xa dần bên kia đường. Cậu quay lại nắm lấy tay của Diễm Mộng, ánh mắt áy náy hướng cô xin lỗi.

“Em không sao chứ?”

Cậu hỏi.

“Không, chỉ là…có vẻ Hoàng Chân không thích em mấy”

Diễm Mộng lắc đầu, vẻ mặt có chút mất mát.

“Vì hai người là bạn thân của nhau, mà chỉ vì em…”

“Em nói gì thế?!”

Minh Thạch cắt ngang lời của Diễm Mộng, cậu biết rõ ngay từ khi cậu giới thiệu Mộng với Hoàng Chân, vẻ mặt của cậu ta đã có chút chán ghét. Minh Thạch không hiểu lí do vì sao Hoàng Chân lại có thành kiến với Mộng như vậy, cứ mỗi lần cậu nhắc lên Mộng trước mặt cậu ta, thì y như rằng gương mặt chữ điền ấy thể nào cũng nhăn nhó nhìn cậu khó chịu.

Minh Thạch ngẫm nghĩ, dù có thế nào thì tình cảm của Mộng và cậu cũng không thể vì Hoàng Chân mà rạn nứt được, Mộng là người mà Minh Thạch yêu nhất cho đến bây giờ, vì thế cậu càng cố gắng nói tốt cho Mộng, dù lần nào cậu cũng thất bại.

Dĩ nhiên Minh Thạch cũng thấy Mộng cũng có để ý đến việc bạn thân của mình không có thiện cảm với cô ấy, tuy nhiên Mộng lại là người biết cách cư xử, cô ấy lúc nào cũng cố gắng tỏ ra thân thiện với Hoàng Chân, và lúc nào cậu ta cũng làm như không nhìn thấy.

Minh Thạch siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Diễm Mộng, cậu cười nhẹ cắt ngang lời cô, bàn tay nhẹ vuốt nhẹ lên hàng chân mày thanh tao của cô đang hơi nhíu lại.

“Hoàng Chân cũng chỉ là có chút thành kiến, cứ từ từ rồi nó sẽ hiểu được em thôi”

Diễm Mộng ngước lên nhìn cậu khẽ mỉm cười. Cả hai cùng bước dọc con đường đi đến ngã tư chờ đèn đỏ. Minh Thạch nắm tay Diễm Mộng, dự là sẽ cùng cô qua đường đón xe bus, khi cậu ngước mắt lên đã thấy Hoàng Chân thay đồ đứng bên kia con hẻm, ngoắc tay chỉ vào quán net gần đó rủ rê cậu đi game LoL. Minh Thạch phất tay đồng ý rồi mau chóng kéo tay Diễm Mộng qua đường ngay khi nhìn thấy đèn đường chuyển sang màu đỏ.

Diễm Mộng cũng nhìn thấy sự rủ rê từ Hoàng Chân, cô kéo tay Minh Thạch ra cười trừ.

“Không cần đâu. Em tự về được mà, anh đi chơi với Chân đi”

Cô bước lên phía trước vài bước, khóe mắt cong lên một đường cong hoàn mỹ, gương mặt tươi cười đẹp như búp bê sứ đối diện Minh Thạch tỏa sáng trong nắng chiều.

“Minh Thạch, hẹn gặp…”

Trước mắt Minh Thạch là một màu đỏ thẫm bỗng chốc bao trùm cả không gian, đôi mắt cậu hằn sâu một hình ảnh mà cho tới thời điểm hiện tại, cậu cũng chẳng thể nào quên.

Dưới cái màu cam nhàn nhạt của một buổi chiều tà, ngay trước mắt Minh Thạch, gương mặt yêu kiều của Diễm Mộng trở nên méo mó trong phút chốc, và luồng gió vút qua từ chiếc xe định mệnh cán nát thân thể nhỏ nhắn của Diễm Mộng, để lại trên mặt đường một đống thịt hòa lẫn trong màu đỏ của máu be bét.

Những bộ phận thân thể bị cán nát vụn, giống như con búp bê bị người khác bẻ rụng chân tay rồi nghiền nát, Diễm Mộng mới phút trước còn mỉm cười chào tạm biệt cậu, nay đã trở thành một mớ hỗn độn không thể định hình.

Đôi mắt của Minh Thạch như nhìn thấy một cảnh quay chậm, từng khoảnh khắc in sâu vào trong tận đáy mắt kèm theo nỗi kinh hoàng khiến cậu bần thần đứng trước hiện trường trong tư thế chết đứng.

Cảnh vật trước mắt cậu hoa đi, trước lúc chìm vào trong màu đen thẫm tăm tối, Minh Thạch chỉ nhìn thấy bóng dáng hớt hải của Hoàng Chân chạy vội đến trong những cái nhìn cùng vẻ hoảng hốt của mọi người xung quanh.
Câu nói của Diễm Mộng không thể hoàn chỉnh, bởi lẽ, một chiếc xe tải Container với tài xế ẩu tả lao qua mốc đèn đỏ với vận tốc như tên bắn. Và Diễm Mộng đứng chắn trước đường đi của chiếc xe khốn kiếp ấy.

Và, trong cái buổi chiều ấy, Minh Thạch chính mình chứng kiến cái chết thảm khốc của người mà mình yêu nhất.
  Bài viết hay nhất3
Chương Một
Phần chính: Một giấc mơ sâu

Trong căn phòng sáng lên những tia sáng yếu ớt của một buổi sớm mai đầy nắng, những vật phẩm học tập nằm lăn lóc mọi góc trong phòng. Chiếc bút chì kim lỡ đãng đè lên trang giấy trắng vẽ dở những khuôn mặt với nhiều sắc thái khác nhau, cùng những con mắt chồng chất lên nhau. Tờ giấy thoáng chốc phấp phới lên trong không trung mỗi khia chiếc quạt con lia qua khoảng không gian của nó, tiếng rè rè của chiếc quạt cũ kĩ vang lên trong sự thanh tĩnh.

Phía góc phòng, với sự lộn xộn giữa chăn đệm và gối nằm, áo khoác xen lẫn những cuốn truyện mang tựa đề kinh dị, người thanh niên nằm cuộn tròn người nửa trong nửa ngoài chiếc mền mỏng màu nâu nhạt, trên lồng ngực phập phồng những hơi thở đều đặn.

Cánh cửa gỗ bất chợt được đẩy ra nhẹ nhàng, sự ma sát do sự cũ kĩ sập xệ làm nó vang lên những tiếng ken két nho nhỏ. Căn phòng thoáng chốc ngập tràn màu vàng nhạt của ánh nắng và lan rộng thêm mùi của những khóm hoa dại ám đầy sương sau một buổi tối ẩm ướt. Một thanh niên đứng ngay đầu cửa phòng nhìn vào bên trong, ánh sáng chiếu từ sau lưng khiến gương mặt của cậu không tỏ rõ, chỉ thấy tia mắt sáng lia qua từng khoảng không trong căn phòng nhỏ, cuối cùng dừng lại ở mục tiêu mà nó đang tìm kiếm.

Xách túi đồ ăn sáng đặt vào chiếc bàn học cạnh cửa sổ, người thanh niên mới bước vào căn phòng bắt đầu dùng chân hất bớt những vật dụng nằm lăn lóc khắp nơi vào một góc, rồi mở toang cửa sổ lay kẻ đang say ngủ dậy.

“Dậy, dậy mau! Trễ giờ rồi!”

Giọng nói trầm thấp vang vọng khắp căn phòng, thành công đánh thức kẻ đang say ngủ kia. Nhướn đôi mắt còn dính ghèn lên nhìn gương mặt người đang đứng phía đầu nệm mình nằm, Minh Thạch vươn người ngáp dài. Tròng mắt cậu đỏ hoe đầy những tơ máu, chứng tỏ đêm qua cậu ngủ không được an giấc.

“Cho tao ngủ thêm chút nữa”

Minh Thạch nì nèo rồi tiếp tục xoay người vào tường, ôm lấy tấm chăn mềm nhắm mắt lại.

“Dậy mau!!”

Hoàng Chân dùng chân đạp lên lưng đứa bạn nối khố, cố gắng đánh thức nó trước khi cả hai bị trễ giờ học. Suốt nhiều năm qua, mặc dù cả hai có học chung chuyên ngành, Hoàng Chân vẫn đảm nhận vai trò bảo mẫu cho cậu bạn thân. Không chỉ vì Chân lớn hơn Minh Thạch hai tuổi, mà còn do trước lúc lâm chung, người mẹ của Minh Thạch đã nắm lấy tay cậu dặn dò [Hãy cố gắng giúp đỡ nó], giống như một lời nguyền với cậu, Hoàng Chân suốt từ đó bị câu nói của người dì hàng xóm từng có ơn với gia đình mình ám ảnh, tự giác trở thành bảo mẫu cho cậu bạn lơ mơ của mình.

Từ khi bắt đầu lời hứa với mẹ của Minh Thạch, Hoàng Chân cũng dần học được sự kiên nhẫn khi đi theo làm bà vú cho cậu bạn này. Những lúc Minh Thạch lên cơn sãn não, Hoàng Chân ban đầu là bực bội, rồi ẫn nhẫn và bất đắc dĩ mà chậc lưỡi bỏ qua.

Bị chân của đứa bạn đạp liên tục, Minh Thạch cũng dần dần tỉnh ngủ. Cậu ngồi dậy, dụi mắt rồi ngáp liên tục mấy cái dài.

“Sao vậy? Tối qua mày làm gì mà mắt đỏ như thỏ vậy con?”

Hoàng Chân nhìn thấy vẻ mặt của đứa bạn, tò mò hỏi.

“Tối qua tao gặp ác mộng…”

“Ác mộng?”

“Tao mơ thấy Mộng bị tai nạn”

“Ồ…”

Minh Thạch hơi rùng người, giấc mơ đó thật đến nỗi cậu cứ tưởng như mình đã thật sự mất đi Mộng rồi. Cậu vươn vai nhỏm dậy, với tay lấy cái khăn mặt treo trên chiếc dây sắt mỏng rồi lững thững đi vào phòng tắm.

“Tao đánh răng tý rồi đi”

Hoàng Chân ở phía sau gật đầu nhẹ không nói gì, anh bước chân đến bên cạnh chiếc bàn rồi kéo ghế ngồi xuống, mở hộp thức ăn ra ăn trước. Trên bàn cũng đầy rẫy những trang giấy nháp bừa bộn. Hoàng Chân nhìn qua từng trang giấy khẽ nhíu mày, anh đem chúng gói lại rồi vứt tạm vào sọt rác.

Khi hai đứa bước vào phòng học thì vừa lúc giáo sư cũng bước đến, cái nhìn sắc bén của ông lia qua cả hai khiến Minh Thạch lẫn Hoàng Chân đều không hẹn mà cùng run rẩy nhìn nhau le lưỡi.

Cả hai nhanh chóng chui vào chiếc bàn trong góc phòng rồi bắt đầu lôi tập vở ra nhanh chóng tạo hình học sinh gương mẫu mà chăm chú nhìn lên bục giảng. Vị giáo sư già bước chậm rãi khắp gian phòng học bắt đầu điểm danh, sau đó đi lên về phía bục giản bắt đầu viết từng chữ đầu tiên lên tấm bảng đen.

Giọng nói của vị giáo sư già, như mang theo ma lực, bắt đầu khiến mọi tiếng xì xào đều im bặt mà lắng nghe theo từng lời giảng của ông.

“Khi chúng ta ngủ, mọi giác quan và cơ thể đều ngừng hoạt động, tuy nhiên não bộ thì không như vậy, nó hoạt động liên tục và đều đặn để thông tin và xử lí mọi thứ để chắc chắn rằng chúng ta luôn an toàn ngay cả khi cơ thể đang nghỉ ngơi.

Nhưng cũng có đôi khi nếp não có sự vận chuyển chệch quỹ đạo, hình thành nên một khoảng không gian mà khi điều kiện thích hợp, nó sẽ hình thành nên những giấc mơ sâu. Những giấc mơ này chỉ kéo dài tối đa 2 phút, nhưng đối với kẻ ngủ mơ, nó có thể kéo dài đến hàng ngàn năm, và tùy theo sự ám ảnh đeo đẳng cá thể trong một khoảng thời gian dài, những giấc mơ có thể trở nên rất thật.

Giấc mơ luôn là đề tài bí ẩn đối với các nhà khoa học, có những giấc mơ hoàn toàn không bình thường chút nào, chúng mang theo một hơi hướm thần thoại. Có những giấc mơ được cho rằng dự đoán tương lai, hoặc trong giấc mơ, con người đã vô tình kích hoạt hay mở khóa được Giác quan thứ Sáu, từ đó biết trước được tương lai gần một cách vô thức.

Những giấc mơ cũng được xem là một trong những yếu tố tạo thành hiện tượng Dé Jà Vu, một hiện tượng thường gặp ở mỗi cá nhân. Hiện tượng này gây cho chúng ta cảm giác rằng sự việc trước mắt đã xảy ra trước đó, và chúng ta đang trải nghiệm lại nó thêm một lần nữa. Và Dé Jà Vu vẫn còn là một hiện tượng bí ẩn, cho đến bây giờ.

Những giấc mơ sâu, đôi khi hoàn toàn có thật, đối với một vài cá thể. Đôi khi chúng cũng trở thành trò chơi dối trá của đại não. Những ám ảnh ban ngày hoặc trong một thời gian dài liên tục tác động lên vỏ não khiến sự kiện đó hằn sâu lên tiềm thức của cá thể, từ đó bằng sự vận động của não bộ trong khi ngủ, chúng ta hoàn toàn bị sai lệch nhận thức giữ thật và ảo, giữa thế giới hiện tại và thế giới trong mơ. Đây cũng là sự kiện gây ra hiện tượng Mộng du.”

Lời của vị giáo sư già liên tục vang dội trong không trung, Minh Thạch lắng nghe tiếng giảng của ông, rồi bất chợt quay sang Hoàng Chân thì thầm.

“Giấc mơ của tao tối qua cũng thật như vậy vậy”

“Mày lo nghe giảng đi, chỉ toàn nghĩ lung tung”

Hoàng Chân nhíu mày đáp lời, anh liên tục lia bút trên trang giấy, lưu lại những lời giảng quý báu của vị giáo sư già.

“Nhưng nó thật sự rất thật…”

Minh Thạch lẩm bẩm, tay nguệch ngoạc vẽ lên giấy. Giấc mơ ấy thật đến nỗi nếu như cậu không giật mình tỉnh giấc và nhìn thấy kim đồng hồ chỉ vào khoảng số một và hai, thì thật sự cậu không dám tin nổi đó chỉ là một giấc mơ. Minh Thạch ngước lên nhìn những dòng chữ trắng ngoằn ngèo trên bảng, cậu chỉ muốn lúc này mau chóng kết thúc tiết học, để chạy ngay đến phòng học của Mộng, chạm tay vào cô ấy xác minh rằng cô ấy vẫn tồn tại trong đời của cậu.
.
.
.
Ngay khi tập tài liệu của vị giáo sư già đóng lại cùng tiếng nói tan học, Minh Thạch lập tức lao ra khỏi phòng học như một cơn gió. Bước chân vội vã của cậu dậm lên hàng lang cũ kĩ tạo nên những âm thanh vang vọng. Vụt qua những ánh mắt dõi theo đầy kì lạ và tiếng gọi với theo bất lực của đứa bạn thân, Minh Thạch bước đến căn phòng mà theo lịch học, Diễm Mộng sẽ học tại đây. Minh Thạch nhoài người nhìn vào khung cửa, cảnh thuộc quen mắt vẫn hiện lên, nhưng, không có Diễm Mộng ở đó.

Minh Thạch thoáng chốc giật mình, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm một dãy số, phía đầu bên kia là giọng nói phụ nữ xa lạ vang lên báo hiệu điện thoại không kết nối được. Từng lời nói tự động lặp lại của chiếc điện thoại bị Minh Thạch bóp chặt trong tay như xuyên qua trái tim của cậu, khiến những hình ảnh trong giấc mơ sâu hiện lên trước mắt mờ ảo báo hiệu niềm xui rủi.

“Diễm Mộng…”

Minh Thạch tự thì thào, trong tim cậu nhói lên một nỗi hoảng sợ vô hình. Cùng lúc đó, Hoàng Chân cũng đuổi kịp theo bước chân của cậu. Chân nắm cánh tay của Minh Thạch lôi cậu đi.

“Mày làm cái gì thế? Không tính đi ăn trưa hay sao”

“Tao phải tìm Mộng đã”

“Mày thôi đi”

“Tao phải tìm Mộng đã!!”

Minh Thạch gào lên khiến Hoàng Chân phút chốc sững sờ, ánh mắt của Hoàng Chân khẽ hiện lên một tia kinh ngạc rồi dần trở nên cam chịu, cảm xúc khó diễn tả lướt nhẹ qua mặt của anh. Nhìn người bạn thân trước mặt hất tay mình ra, Hoàng Chân dợm bước định đuổi theo nhưng phút chốc đôi chân của anh khẽ ngừng lại. Bóng dáng của Minh Thạch chạy xa khuất dần tầm mắt Hoàng Chân, anh vẫn lặng lẽ đứng đó, trong lòng lẩm nhẩm suy tính.

Minh Thạch chạy vội qua những chiếc cửa sổ lớp học đóng im ỉm, toàn trường đã kết thúc ca học sáng, hầu như không còn ai ở lại với cái nắng gay gắt như thế này. Minh Thạch chạy vội qua những lớp học được mở sẵn cho sinh viên nghỉ trưa, lần nào cậu cũng cố gắng nhoài người vào nhin xem liệu Diễm Mộng có ở trong số những sinh viên nằm ngồi la liệt chờ buổi học chiều hay không, nhưng lần nào, cậu cũng thất vọng quay đầu đi.

Minh Thạch chạy dọc suốt năm tầng lầu, tưởng chừng như đôi chân sắp gãy vụn, đến khi cậu leo lên đến căn phòng học khuất sau hành lang chính tầng năm, cậu cố gắng đẩy cánh cửa phòng học cuối cùng này. Cánh cửa vẫn khóa kín, chiếc ổ khóa lạnh lẽo bên ngoài cho thấy đã chẳng còn ai ở trong phòng, và, người cậu tìm cũng không tồn tại ở đây. Minh Thạch đấm mạnh vào tường, xoay người thở dốc. Cậu ngồi sụp xuống phía chân tường, vùi đầu vào trong hai cánh tay không ngừng lẩm bẩm.

“Đó là một cơn mơ…là một cơn mơ…chỉ là một giấc mơ mà thôi….”

Minh Thạch nhắm chặt mắt, những hình ảnh trong giấc mơ rất thật kia thoáng vụt qua đầu. Cái nắm tay, nụ cười với đôi mắt trong veo, lời chào chưa kịp nói hết và gương mặt méo mó nát bét dưới lòng đường. Con ngươi bị cán nát phân nửa trợn lên tròng mắt nâu nhạt nhìn về phía cậu, mang theo một ánh nhìn không rõ ý, như muốn kêu gọi cậu bước đến đó. Minh Thạch ôm đầu vùi mạnh vào tường, cánh tay không ngừng siết chặt hai thái dương đến đau nhói.

Màu đỏ chớp nhoáng xen lẫn những âm thanh ồn ào xuyên qua óc cậu, tiếng kêu gào của những người chứng kiến hiện trường tai nạn trong mơ gần như trở nên chân thật hơn bao giờ hết. Minh Thạch thấy chính bản thân mình dứng đó đờ người trước cảnh tượng trước mắt, đôi mắt mở to trợn trừng nhìn về phía khoảng không mà ngay trước đó vẫn còn lưu lại chút ảo ảnh mờ nhạt của Diễm Mộng.

Minh Thạch đứng đằng sau chính bản thân mình nhìn lấy tất cả thu vào trong tầm mắt, dạ dày cậu quặn lên sùng sục, cơn nhợn ở họng khiến cậu ói ra tất cả thức ăn ban sáng. Vị chua loét từ acid hòa lẫn vào mùi tanh nồng của thức ăn xộc vào khứu giác khiến Minh Thạch phát tởm.

Minh Thạch đưa tay chống xuống đất, ngón tay chạm vào thứ gì đó nhớp nháp, cậu ngước mắt nhìn lên, một nửa con mắt với tròng màu nâu nhạt nhẹ lăn về phía cậu khiến Minh Thạch hoảng hồn ngồi bật dậy ngã ngửa về phía sau, trong dạ dày lại nhợn lên một cơn buồn ói.

Minh Thạch ụa lên một tiếng ói sạch tất cả những gì có trong bao tử, thậm chí ói ra cả những men chua khiến dạ dày cậu cuộn lại như bị siết chặt. Minh Thạch ôm chặt lấy đầu, đôi mắt nhắm chặt lại không muốn tiếp tục nhìn nhận cảnh vật trước mắt. Trong đầu cậu không ngừng gào lên.

Quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi

quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi

quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi quên đi…….

Minh Thạch cố gắng lẩm nhẩm trong đầu, nhưng lời chào sau cuối của Diễm Mộng cứ dần vang lên, lấn át cả những lời lẩm bẩm.

“Minh Thạch, hẹn gặp lại…

Minh Thạch, hẹn gặp lại…”

“Minh Thạch…

Minh Thạch…

Minh Thạch…”

Những lời nói như vọng về từ một cõi xa xăm nào đó, tiếng gọi ngọt nhẹ mà mỗi lần cậu nghe thấy đều bất giác mỉm cười, mà nay bỗng dưng trở nên như hàng ngàn cây kim đâm chích vào từng tế bào giác quan của cậu, như muốn cậu nhìn vào một sự thật. Tất cả không phải là giấc mơ, tất cả đều chính là sự thật.

Trong dải nắng vàng chiều buông ngày hôm ấy, Minh Thạch như thấy lại bàn tay mình chỉ trong một khoảng khắc, chỉ một khoảng khắc buông lơi khỏi những ngón tay mềm mại đấy thôi, và cậu mất đi hơi ấm đó, mãi mãi.

Những tia nắng vàng như màu của đoạn phim cổ xưa quay về trước mắt, phút giây mà chiếc xe tải vụt lao đến như tia chớp, khoảng khắc đó bỗng chốc như dừng lại trước mắt cậu. Minh Thạch gần như nhìn thấy rõ đến từng giây thật chậm rãi, gương mặt kiều diễm nhẹ cười rồi bỗng chốc nghiêng sang một bên, dần dần những cơ thịt trên mặt bị một lực ép mạnh khiến chúng dồn hết về phía bên phải. Tròng mắt mới đó còn dịu dàng cong lên nhìn cậu phút chốc như một hạt mít tròn bị bàn tay người lột bóp mạnh văng tuột ra ngoài tạo thành một hình vòng cung với những tia máu, cả thân người của Diễm Mộng nghiêng ngả đôi chút rồi quã quỵ dưới những chiếc bánh xe nặng trịch nghiến thẳng lên cơ thể. Lọn tóc dài được buộc gọn gàng xõa tung vung vẩy trong những giọt máu văng tung tóe, từng mảng sọ nát bấy vương *** khắp nơi, mùi máu ngập tràn không gian khiến người ta phải bịt mũi thoát khỏi cái mùi gay nồng ấy.

Gương mặt yêu kiều méo mó

Lời chào tạm biệt chẳng thành câu

Thể xác nát bét giữa lòng đường nghiệt ngã

Tròng mắt đỏ tươi xoay hướng nhìn về cậu mong chờ

Diễm Mộng đã chết.

Và chết ngay trước mắt cậu.
  Bài viết hay nhất4
“Không đúng! Không đúng! Đây không phải sự thật!!!”

Minh Thạch gào lên, hai tay ôm đầu siết mạnh với những cơn đau buốt. Cậu đứng dậy chống lấy hai bàn tay vào chiếc cửa kính, nhìn gương mặt méo mó của mình trong gương, đôi mắt hoảng loạn tự lẩm nhẩm.

“Đây là mơ…đây là mơ…mình phải mau chóng tỉnh lại…”

Thế nhưng giọng nói mềm dịu của Diễm Mộng cứ vang vọng quanh cậu, khiến Minh Thạch cảm thấy càng lúc càng loạn trí. Cậu quỳ sụp xuống đất, đôi tay đấm mạnh xuống nền nhà khiến nó vang lên một tiếng động lớn.

Cùng lúc đó, một bàn tay siết lấy đôi vai của Minh Thạch, mùi hương quên thuộc xộc vào mũi khiến cậu bất giác ngẩn ngơ. Minh Thạch nhanh chóng xoay người lại nhìn, tiếng nói dịu êm đó vang lên một cách chân thực len lỏi vào thính giác cậu.

“Minh Thạch, anh làm sao thế?!”

Diễm Mộng. Minh Thạch ngước mắt lên nhìn, khóe mắt có chút cay. Diễm Mộng đứng trước mặt cậu, gương mặt lo lắng giơ hai bàn tay non mịn chạm vào hai bên má của Minh Thạch, khóe môi run rẩy sờ lên hai bên thái dương bị ấn đến bầm của cậu.

“Minh Thạch? Anh có sao không? Sao anh lại lên tới tận đây?”

Minh Thạch bất giác hoàn hồn, cậu siết chặt lấy đôi tay của Mộng khiến cô đau đến nhăn mặt. Đôi tay Minh Thạch vuốt lên gương mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt bàng hoàng vẫn chưa hết sự xúc động mất đi người mình yêu nhất.

“Diễm Mộng…Là em à?! Lúc nãy…lúc nãy anh đi tìm em, nhưng em không có…”

“Em hôm nay dậy trễ, phải nghỉ ca sáng mà, chưa gì đã thấy Chân đi tìm anh khắp nơi. Minh Thạch, có chuyện gì thế?”

Minh Thạch bỗng kéo siết Diễm Mộng lại trong vòng tay, đôi tay run rẩy ôm lấy cô, cảm nhận hơi ấm từ cô như xác nhận đây thật sự là hiện tại, là sự thật.

“Minh Thạch, đau quá…”

Diễm Mộng cất tiếng nhắc nhở, Minh Thạch mới giật mình buông tay. Cậu ngước mắt lên nhìn gương mặt đỏ ửng của Diễm Mộng cười nhẹ.

“Thật may quá…hôm qua anh gặp ác mộng…anh cứ nghĩ là đã mất em rồi…”

“Toàn nói gì đâu không”

Diễm Mộng phết nhẹ vào ngực trái Minh Thạch, bĩu môi phụng phịu. Minh Thạch cười hạnh phúc siết lấy bàn tay của cô, đứng dậy cùng Mộng bước xuống từng bậc thang dẫn xuống canteen.

Cùng lúc đó, khuất bóng sau những tàn cây hiếm hoi len mình qua lan can trường học, Hoàng Chân đứng nhìn theo hình dáng hai người bước xuống bậc thang ríu rít bên nhau, khóe mắt hiện lên một tia nhìn không rõ ý.


Gió mang theo một mùi tanh tưởi và ánh trăng soi bóng mình trong màu đỏ tươi của máu.

Dưới đôi mắt trợn trừng trên khuôn mặt in hằn đầy những nét kinh hoàng, thân xác đã cứng lại theo thời gian vẫn chịu những nhát đâm hành hạ từ đôi tay đẫm máu.

Từng giọt máu tung tóe khắp nơi ướm đầy gian phòng tối một mùi hăng gợn lên như mùi sắt gỉ sét, tiếng lầm bầm vang lên trong đêm như tự khẳng định.

“Mày không tồn tại…Mày không tồn tại….”

Đôi mắt bị màu của máu phản chiếu trong tấm gương vấy bẩn trên tường, gương mặt ngập tràn sự hoảng loạn nhìn sâu vào bản thân mình tự hỏi.

“Còn..còn mày…mày có tồn tại không?!”
.
.
.
.
Như một cơn mơ.
.
.
.
Lúc Minh Thạch thức dậy, mặt trời đã lên quá những tòa nhà xung quanh khu trọ. Nắng chiếu gắt gao vào căn phòng tỏa nhiệt oi bức, cánh quạt nhỏ bé chẳng thể nào xua tan cái nóng của những ngày đầu hạ.

Trời bắt đầu trở nên bức bối hơn, trong căn phòng bé tý như lò lửa bởi những vách ngăn phản nhiệt từ ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ. Ngồi trước cái quạt sắp hỏng nặng, vừa cầm thêm cuốn vở quạt liên tục để hơi mát ít ỏi phả vào người, Hoàng Chân ngó qua Minh Thạch tỉnh dậy với cái áo ướt đẫm mồ hôi.

Minh Thạch tỉnh dậy hơi nhíu mắt một chút, sau đó thẳng cẳng đạp vào mông Hoàng Chân đang ngồi chắn trước mặt chửi thề một câu.

“Mừ óa thằng ***, sao mày chắn quạt của tao?!”

“Tao không chắn thì mày tỉnh lại được chắc?”

Hoàng Chân khịt mũi, hất cằm với thằng bạn thân, lôi nó dậy khỏi đống mền gối trên sàn.

“Chiều nay có tiết của thầy Hà, đừng nói mày lại cúp”

“Môn của ổng có gì mà hay”

Minh Thạch cuộn người lại, cố đạp Hoàng Chân ra khỏi cái quạt.

“Mày đi đi, hôm nay thầy giảng về chứng mộng du và suy nhược thần kinh”

Hoàng Chân kéo cái gối ra khỏi đầu của Minh Thạch, khiến cậu ngã xuống nền nhà nghe cái “cốp”. Minh Thạch bật dậy cau có.
“***, nghe mấy cái đó càng hại não hơn nữa. Trời nóng ở nhà ngủ còn hơn”

“Mày có định qua tín chỉ không? Hay muốn đóng tiền lần hai? Hả? Hả? Dậy chuẩn bị đi mau. Kiểu nào hôm nay mày cũng phải đi học. A Tưởng, dậy!!!”

Hoàng Chân kéo chân thằng bạn khiến Minh Thạch ngã dập đầu thêm phát nữa, cậu ta co chân đạp vào chân Hoàng Chân rồi lồm cồm bò dậy tỏ vẻ khó chịu.

Cả hai lết ra ngoài giữa trời trưa chói chang, từng giọt nắng rọi xuống xuyên qua các tàn cây làm nổi bật màu xanh của lá khiến chúng trông như trở nên trong suốt, mang lại chút dịu mát của một ngày đầu hạ. Đường lên trường không xa phòng trọ của cả hai cho lắm, khi bước đến cổng thì sân trường đã vắng hoe, có lẽ cái tiết trời nóng bức như này khiến đám sinh viên cũng trở nên lười biếng hẳn, chẳng ai muốn rời xa cây quạt cùng làn gió mát yêu quý mà lết xác ra khỏi nhà vào một buổi trưa dự là có thể khiến người ta chảy cả mấy ký mỡ như này cả.

Minh Thạch huých vai Hoàng Chân, tỏ ý nhìn vào sân trường bĩu môi nhìn thằng bạn lên cơn siêng đột xuất. Đáng lẽ cậu sẽ nằm dài trong phòng và nhắn tin với Mộng, chứ chẳng lết xác lên trường ngồi trong căn phòng lợp mái tôn loại ba hấp thụ nhiệt rồi tỏa xuống đầu mình như cái lò lửa mà nghe giảng làm gì.

Ngồi trong phòng học với tiếng giảng đều đều của vị giáo sư già, Minh Thạch lôi điện thoại ra kiểm tra lại. Tin nhắn chúc ngủ ngon tối qua cậu gửi đến Diễm Mộng vẫn chưa được đáp lại, dường như Mộng đã ngủ quên mất, và dù sao thì cả hai cũng không đắm chìm vào việc nhắn tin điện thoại quá nhiều. Minh Thạch cúi xuống dùng điện thoại lách tách gõ thêm một tin nữa gửi đến cho Mộng, có lẽ giờ này cô đang ngủ trưa, nhưng cậu vẫn muốn gửi, vì đột nhiên Minh Thạch cẩm thấy nhớ cô ghê gớm.

Hoàng Chân ngồi kế bên khẽ liếc nhìn qua động tác của cậu, đôi mày anh khẽ chau lại, cây bút bi Thiên Long khõ thẳng xuống đầu Minh Thạch cái “chóc” khiến cậu ngước đầu lên nhìn. Hoàng Chân trừng mắt nhìn Minh Thạch tỏ ý yêu cầu cậu tập trung vào bài giảng ngay tức khắc.

Trên bục giảng, vị giáo sư già vẫn tiếp tục giáo án của bản thân. Những dòng phấn trắng liên tục hiện lên rồi mất đi dưới đôi tay của thầy Hà, một người thầy chuyện về khoa Tâm lý và thần kinh trong giới Y học lẫn Tâm lý học.

“Khi chúng ta ngủ, mọi giác quan trong cơ thể đều giảm hoạt động đến mức thấp nhất nhằm lấy lại sự cân bằng và giúp cơ thể thư giãn. Tuy nhiên, não bộ chúng ta vẫn liên tục hoạt động khi ngủ, và khi não bộ hoạt động trong thời gian này, những sự kiện bản thân đã trải qua dẫn đến sự ấn tượng sâu sắc trong một ngày dài được não bộ sắp xếp lại một cách có trật tự. Những ký ức không cần thiết sẽ bị giấu đi, những sự kiện nổi bật sẽ được lưu giữ lại, và trong quá trình này, cơn mơ được tạo thành.

Mỗi cơn mơ trong khi chúng ta ngủ chỉ kéo dài hai phút, và trong thế giới của những giấc mơ, thời gian là vô tận, cho đến khi chúng ta giật mình tỉnh giấc, não bộ đã sắp xếp xong giá sách của mình, và những sự kiện trong mơ trở nên mơ hồ và mờ nhạt.

Tuy nhiên cũng có một số sự kiện khiến não bộ nhầm lẫn, tạo nên hiện tượng mộn du. Mộng du là một hiện tượng cơ thể tự động hoạt động trong vô thức, khi chúng ta chìm trong trạng thái ngủ sâu nhất. Các hoạt động này chia làm nhiều mức độ, nặng nhất là có những người khi mộng du tìm lấy đối tượng để quan hệ tình dục, hoặc đi giết người trong khi ngủ. Lúc tỉnh dậy, họ trở lại con người bình thường và hoàn toàn không biết gì về việc mình đã làm.

Chứng mộng du dễ bị nhầm lẫn với suy nhược thần kinh dẫn đến hoang tưởng. Sự hoang tưởng của suy nhược thần kinh cũng hay bị đánh đồng với sự hoang tưởng của bệnh nhân tâm thần, mặc dù nó chính là bước tiền đề dẫn đến chứng thần kinh này.

Sự hoang tưởng là chứng mà người bệnh rơi vào thế giới riêng được tạo ra bởi chính họ, sự nhập nhằng giữa thật và ảo khiến người bệnh không phân biệt đâu là [Đời sống thật] của họ, đâu chỉ là những cơn mơ. Sự hoang tưởng bắt đầu từ việc nghe thấy ảo thanh, sự lẫn lộn cái chi tiết trong mơ và đời thực, dần tạo nên một môi trường khác biệt trong con mắt của người bị chứng này. Đến sau cùng, bệnh nhân sẽ mãi mãi không thoát ra được chứng bệnh và [cuộc sống] được chính bản thân mình tạo nên.

Ở trong một vài trường hợp đặc biệt, chứng hoang tưởng dấn đến một kết cục tệ hại. Một người mẹ có thể giết chết con ruột của mình chỉ vì hoang tưởng rằng đứa bé là con của Quỷ, một người thanh niên bình thường có thể giết người chỉ vì đang tưởng rằng mình vẫn còn trong một thế giới trò chơi nào đó.

Nói cách khác, chứng hoang tưởng là sự ám ảnh về một sự vật, sự việc mà bản thân người bệnh dần chấp nhận sự vật sự việc đó, và thực thể hóa chúng với hoạt động não bộ của mình.

Để có thể hiểu thêm chứng hoang tưởng, vào ngày Chủ Nhật kế tiếp, chúng ta sẽ có một buổi thực hành quan sát tại bệnh viện thần kinh trung ương 2, tất cả các anh chị tốt nhất nên có mặt nếu không muốn học lại môn học chán ngắt này của tôi.”

Vị giáo sư già đưa mắt nhìn nghiêm nghị về phía những sinh viên bên dưới bục giảng, ngón tay ông vẫn chậm rãi lật từng trang sách giáo án. Phía bên dưới, Hoàng Chân đang dùng cùi chỏ huých nhẹ vào vai của Minh Thạch đang nằm bò trên bàn.

Sau khi dùng mọi phương cách ép buộc thằng bạn đi thực hành quan sát, Hoàng Chân có vẻ hài lòng và bỏ đi xuống canteen mua đồ ăn trưa.

Trên hành lang nhỏ bắt đầu đông dần những sinh viên đi học tiết chiều, Hoàng Chân một tay xách cơm hộp, một tay cầm điện thoại nhìn chăm chú vào trong đó, vẻ mặt cau có đến kì lạ.

“Chân, Chân. Chờ tao phát!”

Hoàng Chân quay người lại, nhìn đứa bạn thân chậm rãi đi về phía mình cười toét miệng. Anh nhìn vẻ mặt của Minh Thạch liền biết ngay chỉ có hai trường hợp xảy ra: Một, nó cần nhờ anh giúp đỡ và Hai, nó đang muốn nằn nì xin lỗi chuyện gì đó.

Đúng như trong dự đoán của Hoàng Chân, Minh Thạch bắt đầu nhắc đến Diễm Mộng. Hoàng Chân cau mày lại, mỗi lần nghe Minh Thạch nhắc đến cái tên này anh đều không tự chủ được mà bày ra bộ mặt chết trôi như thế.

Minh Thạch vẫn chưa từ bỏ ý định làm tăng thêm thiện cảm giữa Hoàng Chân và Diễm Mộng, cứ đôi ba ngày cậu liền đưa Diễm Mộng tới phòng trọ, cùng nấu cơm và kêu Chân ăn cùng. Nhưng mãi cho đến hiện tại, dù anh và Diễm Mộng có cố gắng cách mấy, thì Hoàng Chân cứ thế đơ ra như khúc gỗ. Thậm chí nó còn không thèm đáp lời lại Diễm Mộng mà cứ chúi đầu vào ăn.

Hoàng Chân đứng nhìn thằng bạn thân cố gắng lôi kéo mình, đôi mắt ánh lên cái ánh nắng của buổi trưa đầu hạ, chân mày nhíu lại thành những nếp nhăn nhỏ chính giữa trán.

“A Tưởng, mày đừng có như vậy nữa. Tao sẽ không chấp nhận được đâu.”

Hoàng Chân sẵng giọng với đứa bạn dần tỏ ra vẻ mặt thất vọng, anh dúi vào tay Minh Thạch phần cơm trưa của nó, rồi cầm điện thoại nhấn nút delete.

Tin nhắn đó, Hoàng Chân cố như chưa từng nhận được.
  Bài viết hay nhất5
Chương hai: Tồn tại


“Tỉnh lại đi, đừng chìm sâu vào một giấc mơ không thật”
.
.
.
Buổi tối đầu hạ bắt đầu bằng một cơn mưa tầm tã. Đến khi những giọt nước vỡ tan sạch sẽ và dầm thấm sâu vào đất thì bầu trời đã ngập đầy những ánh sao đêm, một cảnh tượng hiếm hoi giữa lòng thành phố.

Khi từng cơn gió lạnh mang theo giọt nước mắt của trời cuốn qua thành phố, sự nóng ẩm bắt đầu quay trở lại trong những ngày bắt đầu mùa mưa ẩm ướt. Minh Thạch nằm dài trong phòng, bên cạnh là hũ kem chocolate và hạnh nhân đang dần chảy nước, chiếc ti vi cũ kĩ được lưu truyền qua bao đời của dãy trọ này cứ chớp nháy những sọc đen trắng, như muốn biểu tình đình công cho một buổi tối trời oi ả. Minh Thạch đưa mắt nhìn lên màn hình ti vi, tay múc muỗng kem lớn đưa vào miệng hòng ngăn chặn sự oi bức của tiết trời đầu hạ, tay kia vẫn cầm điện thoại hý hoáy nhắn tin rủ mấy đứa bạn chung lớp cuối tuần đi đá banh.
Tin nhắn mang dấu hiệu gửi đi mất dần trên điện thoại, Minh Thạch mở lại dòng tin mà cậu đã nhắn cho Diễm Mộng. Dường như cả ngày hôm nay cậu không thấy được mặt của Mộng, không nghe được giọng nói ngọt ngào ấy hay chạm vào đôi tay mềm mại đó. Chỉ một ngày thôi, mà Minh Thạch ngỡ như đã bao năm trôi qua.

Ngón tay mân mê trên màn hình điện thoại di di vào cái tên [Vợ yêu], Minh Thạch quyết định bấm số gọi cho Diễm Mộng, mặc dù vào giờ này có lẽ cô đang học thêm ở trung tâm.
Từng tiếng tút ở phía đầu bên kia càng lúc càng kéo căng tâm trạng của Minh Thạch, dường như Diễm Mộng để chế độ rung, cô thường hay bỏ điện thoại vào túi xách, và hành động đó làm Minh Thạch rất bực mình vì nhiều lần gọi cho cô không được.

Chiếc điện thoại vang lên tiếng tút dài rồi tắt hắn, trả lại sự yên tĩnh bên tai Minh Thạch. Căn phòng bây giờ chỉ vang lên tiếng ti vi đều đều đến chán ngắt, phía bên ngoài, những giọt nước vẫn chưa chịu rời đi tàn lá xanh trong màn đêm lạnh.

Cánh cửa phòng bất chợt bật mở khiến Minh Thạch giật mình quay lại, Hoàng Chân bước vào, khi thấy dáng vẻ của thằng bạn thân, anh hơi sững người một chút, rồi rất nhanh chóng dắt xe đạp vào phòng.

Cất chiếc xe đạp sát bên tường, Hoàng Chân đi thẳng vào phòng tắm, tiếng dội nước cũng chẳng làm căn phòng có thêm chút sinh khí nào. Chiếc điện thoại của Minh Thạch rung lên điệu nhạc The tailor shop on Enbizaka khiến cậu thoáng giật mình rồi lao lại chộp lấy, tin nhắn đến chỉ là sự từ chối của mấy đứa bạn. Minh Thạch chán nản quăng chiếc điện thoại xuống chiếu, nằm vật ra vốc thêm một muỗng kem lớn nữa vào mồm.

“Mày làm gì mà ủ rũ thế?”

Hoàng Chân ngồi xuống chiếu, trên tay cầm chiếc muỗng inox xúc vào hũ kem, ánh mắt lơ đãng của anh nhìn trên bản tin thời sự sức khỏe trên ti vi. Minh Thạch chán nản đến mức chẳng ngóc đầu lên, đung đưa tay với lấy điện thoại.

“Lũ kia không đi đá banh nữa, còn tao thì gọi Mộng mãi chẳng được”

“Đã bảo là mày thôi nhắc đến nó đi”

“Tao chả hiểu! Mộng nó làm cái gì mà mày ghét dữ vậy hả?”

Hoàng Chân đưa mắt nhìn xuống gương mặt giận dữ của đứa bạn, khóe môi mấp máy gì đó.
Minh Thạch quăng cái gối vào mặt thằng bạn, đứng dậy bước đến bàn học làm nốt bài tiểu luận. Trên chiếc bàn nhỏ xíu chứa đầy những sách, tài liệu và bút viết, tấm hình Diễm Mộng có lẽ là sự ngăn nắp cuối cùng và duy nhất ở đây.

“Mai đừng có quên đi tham quan”

Hoàng Chân vét nốt muỗng kem cuối cùng rồi quăng vào sọt rác, anh chui vào cái mền mỏng lét tránh muỗi rồi sẵn tiện nhắc nhở Minh Thạch.

Ngoài trời những ánh sao leo lét chớp nháy trong dải lụa đen tuyền mềm mại, một thoáng chốc trở nên tĩnh lặng khiến Minh Thạch có cảm giác như bản thân đang trôi trong một giấc mơ vô định. Cậu cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian rồi nhấn nút gọi lại cho Diễm Mộng một lần nữa.

Sau hàng loạt tiếng tút dài, giọng nói nhỏ nhẹ đầu bên kia giống như chìa khóa mở toang cánh cửa tích đầy sự lo lắng của Minh Thạch.

“A Tưởng?”

“Anh đây”

Minh Thạch nhẹ giọng, giống như trút được gánh nặng nào đó vô hình. Người con gái phía bên kia đầu dây dường như cười nhẹ, hơi thở phả vào trong điện thoại nghe lên âm thanh rè rè, nhưng đối với Minh Thạch, đó là niềm vui sướng. Dưới ánh trăng chỉ giống như một ngọn đèn dầu sắp tắt, Minh Thạch ngồi áp nửa người xuống chiếc bàn gỗ nhỏ, ngước lên từ con hẻm tí tẹo như lòng giếng cạn nhìn lên bầu trời đen lấp lánh những vì sao sau cơn mưa đầu hạ, miệng cười mỉm cùng tán gẫu với người mà cậu yêu nhất.

Chiếc cửa sổ được Minh Thạch mở toang, ánh trăng mờ mò soi vào từng giọt trong căn phòng tối om không tiếng động, Hoàng Chân nằm đấu lưng lại nơi Minh Thạch ngồi, dáng người cuộn tròn say ngủ. Nhưng thoáng chốc, ánh mắt ánh lên màu trăng sáng của anh khẽ liếc nhìn về phía người bạn thân đang chìm sâu trong mộng uyên ương bên cửa sổ, đôi mắt ánh lên một hàm ý không rõ.
.
.
.
Trăng đêm nay cũng mang theo một làn hương kì ảo
.
.
.
(còn tiếp)
  Bài viết hay nhất6
You cannot reply to topics in this forum