Lâu lâu méo lại đăng tiếp 1 chương nhé
Preview:
Xin chào,
Bạn đang đọc những dòng chữ này?
Thật thú vị, chào mừng bạn đến với thế giới của tôi.
Có một câu hỏi trước khi chúng ta bắt đầu bước vào nội dung chính của câu chuyện này, bạn sẵn lòng trả lời chứ?
Thế giới này, nơi bạn đang [sống], tồn tại rất nhiều cá thể song song đúng không.
Những cá thể đều có sự liên kết với nhau theo một cách nào đó, hoặc là, có thể dùng một từ thay thế, đó là [định mệnh]
Những người bên nhau suốt quãng thời gian dài, hay là kẻ chỉ lướt qua nhau trong một khoảng khắc, tất cả, bạn đều lưu giữ những kí ức về [mối quan hệ] mà bạn đã có đúng không.
Thế nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như...
Những [mối liên kết] mà bạn tưởng chừng nó [có thật]
Những con người mà bạn nghĩ rằng họ [tồn tại]
Hoặc đơn giản là khi bạn nhìn chính mình trong gương
Bạn, đang [tồn tại] trong thế giới này, với [xã hội] hay chỉ có [một mình]?
Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như...
Bộ não của bạn đang [lừa dối] bạn?!
Mở đầu: Bài học đầu tiên
Trường đại học X, khoa tâm lý học. Mười ba giờ hai mươi hai phút, ngày Mười tháng Sáu.
Phòng học số 603, tầng 3, dãy B.
Màu phấn trắng dần hiện lên trên chiếc bảng đen tạo nên những hàng chữ xiêu vẹo chi chít chen lấn nhau.
Phía trên bục giảng là vị giáo sư già với vẻ mặt uyên thâm và sành sõi, ông đeo một chiếc kính lão to bản, che khuất đi đôi mắt tinh tường ẩn giấu sau nó. Vị giáo sư già viết đến dòng cuối cùng trên bảng, cũng cùng lúc với viên phấn trắng cạn kiệt thân thể của nó, ông xoay người lại, đối diện với những gương mặt trẻ trung đang tập trung hướng nhìn về phía ông.
Vị giáo sư già lướt qua từng gương mặt, ánh mắt ông khẽ dừng lại ở một vài điểm, rồi với chất giọng trầm ổn đầy sức hấp dẫn khiến người nghe phải bỗng chốc thẳng lưng lên nghe như nuốt lấy từng lời ông nói ra, tiếng ông vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.
“Tất cả chúng ta ai cũng đều biết rõ, con người có Năm giác quan, và các giác quan này là yếu tố mấu chốt giúp chúng ta có thể nhận biết được những sự vật, sự kiện xung quanh. Các giác quan đó chính là Thính giác, Vị giác, Xúc giác, Thị giác và Khứu giác.
Cũng giống như khi các anh chị chạm tay vào một vật, Xúc giác sẽ thông báo cho anh chị biết [cảm giác] cơ bản về đồ vật đó, Thị giác sẽ cho biết [hình dáng] của nó và tương tự với các giác quan đó. Nói về căn bản, đây chính là thứ hình thành và khẳng định cho sự [tồn tại] của mỗi chúng ta.
Nói về mặt sinh học, cả năm giác quan này đều gửi thông tin tiếp nhận về cơ quan xử lí trung ương là não bộ của con người, từ đó não bộ sẽ phân tích và ra [quyết định] cho các giác quan để chúng phản ứng lại với thông tin vừa nhận được. Do đó có thể nói rằng, não bộ là cơ quan chính và duy nhất xử lí toàn bộ những thông tin từ năm giác quan của chúng ta, nói cách khác, chính não bộ là yếu tố chính để quyết định, xác nhận và khẳng định cho sự [tồn tại] của cá thể sống.
Riêng ở giờ học này, chúng ta sẽ phân tích sâu hơn về tầm quan trọng của não bộ, khi nắm rõ sự hoạt động của chúng, chúng ta có thể phân tích được các vấn đề tâm lý chính xác. Sự nghiên cứu sinh học kết hợp tâm lý là phương pháp tiên tiến để phân tích tình trạng tâm lý của các cá thể, thường được áp dụng trong chuyên ngành tâm lý học tội phạm.
Như ở trên tôi đã nói và phân tích rõ, từ đó đưa ra sự khẳng định não bộ chính là cơ quan trung ương và duy nhất điều khiển và đưa [quyết định] cho tất cả các giác quan của chúng ta để chúng phân tích và cảm thụ mọi vật xung quanh, hình thành một [mối liên kết] giữa cá thể sống với môi trường xung quanh.
Tuy nhiên, liệu bất cứ quyết định nào của não bộ cũng là quyết định chính xác và đúng đắn? Nếu như vậy, chúng ta sẽ không ngồi đây mà phân tích, vì sẽ không có bất cứ ngành học nào liên quan tới tâm lý để chúng ta có thể tìm hiểu và phân tích.
Tôi có thể cho các anh chị một ví dụ, dựa theo tính chất bắc cầu, chúng ta sẽ có: các giác quan giúp chúng ta nhận biết và liên kết với môi trường xung quanh, não bộ là cơ quan trung tâm đưa ra các quyết định cho các giác quan ấy, từ đó chúng ta mới nhận định được rằng mình đang làm gì với các chuẩn mực đã được đặt ra.
Điều đó chính xác, với một người bình thường.
Vậy, các anh chị có thể nói cho tôi biết, những người được xác nhận là loạn trí, là tâm thần, là điên loạn, não bộ của họ, vẫn đưa ra các quyết định cho các giác quan, bằng chứng là họ vẫn có mối liên hệ với môi trường xung quanh, theo một cách và tiêu chuẩn khác. Nói vậy, não bộ của họ vẫn đưa thông tin chính xác cho các giác quan theo đúng lý thuyết, nhưng tại sao không một [người bình thường] nào chấp nhận được lí lẽ của một người điên?
Về mặt lý thuyết, não bộ của những người mắc bệnh tâm thần và người bình thường đều có cơ chế hoạt động y hệt nhau, vậy cớ sao lại có sự khác biệt về nhận thức như vậy?”
Vị giáo sư già bất chợt ngưng hẳn, không khí trong phòng học bỗng chốc trở nên im lặng và ngập tràn sự suy tư. Lướt qua một lượt các gương mặt đang trầm ngâm, vị giáo sư vẫn chậm rãi bước từng bước dọc căn phòng, khóe mắt tinh tường liếc qua từng động thái nhỏ nhất của những sinh viên đang có mặt tại đây. Đến khi sự im lặng kéo dài hơn năm phút, giọng nói của ông bắt đầu vang lên một lần nữa.
“Để tôi đưa ra cho các anh chị một giả thuyết, đây là một giả thuyết với ý kiến chủ quan. Lí do đơn giản mà sự nhận thức của những người bình thường như các anh chị với kẻ điên khác nhau đó chính là sự hoạt động và chỉnh lí, điều khiển của não bộ.
Tôi đã phân tích trước đó, não bộ nắm toàn bộ quyết định để các anh chị cảm giác được một vật tròn méo ra sao, nhầy nhụa hay trơn lẳn, vị ngọt hay mặn, tiếng thanh hay trầm...do đó, chỉ cần não bộ đưa sai quyết định, thì mọi giác quan, hay nói tổng thể hơn, rằng sự nhận thức của các anh chị sẽ chệch ra khỏi quỹ đạo và tiêu chuẩn [bình thường] mà đại đa số các cá thể sống tồn tại trên thế giới này lấy đó làm [chuẩn mực]
Nói cho cùng, sự nhận thức của con người chỉ tồn tại bằng sự quyết định của các nơ ron thần kinh não. Nếu vậy làm sao chúng ta có thể biết được [vật] mà chúng ta chạm vào, nếm thử, nhìn thấy, ngửi được, lắng nghe có [tồn tại] hay không?
Nói đúng hơn và bao quát hơn, làm sao chúng ta có thể biết được các cá thể sống, vô tri xung quanh là có [tồn tại], hay chính bản thân của chúng ta, có thật sự đang [tồn tại] hay không?
Và, điều gì sẽ xảy ra, nếu bộ não của bạn đang [Lừa dối] bạn?”
Vị giáo sư già ngân lên âm vang câu cuối cùng, tiếng nói của ông vang vọng khắp không gian căn phòng. Với sự chăm chú lắng nghe của các sinh viên, ông bắt đầu viết lên bảng chương tiếp theo của bài học với sự phân tích chuyên sâu hơn về cơ cấu hoạt động của não bộ tác động lên sự nhận thức của con người như thế nào.
Tiếng phấn gõ lạch cạch trên tấm bảng đen vang lên đều đều trong cái trưa nóng của một mùa hè oi ả.
Tồn tại
Tác giả: Sanys
Thể loại: Ám ảnh, tâm lý
Tình trạng: Hoàn thành
Preview:
Xin chào,
Bạn đang đọc những dòng chữ này?
Thật thú vị, chào mừng bạn đến với thế giới của tôi.
Có một câu hỏi trước khi chúng ta bắt đầu bước vào nội dung chính của câu chuyện này, bạn sẵn lòng trả lời chứ?
Thế giới này, nơi bạn đang [sống], tồn tại rất nhiều cá thể song song đúng không.
Những cá thể đều có sự liên kết với nhau theo một cách nào đó, hoặc là, có thể dùng một từ thay thế, đó là [định mệnh]
Những người bên nhau suốt quãng thời gian dài, hay là kẻ chỉ lướt qua nhau trong một khoảng khắc, tất cả, bạn đều lưu giữ những kí ức về [mối quan hệ] mà bạn đã có đúng không.
Thế nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như...
Những [mối liên kết] mà bạn tưởng chừng nó [có thật]
Những con người mà bạn nghĩ rằng họ [tồn tại]
Hoặc đơn giản là khi bạn nhìn chính mình trong gương
Bạn, đang [tồn tại] trong thế giới này, với [xã hội] hay chỉ có [một mình]?
Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như...
Bộ não của bạn đang [lừa dối] bạn?!
Mở đầu: Bài học đầu tiên
Trường đại học X, khoa tâm lý học. Mười ba giờ hai mươi hai phút, ngày Mười tháng Sáu.
Phòng học số 603, tầng 3, dãy B.
Màu phấn trắng dần hiện lên trên chiếc bảng đen tạo nên những hàng chữ xiêu vẹo chi chít chen lấn nhau.
Phía trên bục giảng là vị giáo sư già với vẻ mặt uyên thâm và sành sõi, ông đeo một chiếc kính lão to bản, che khuất đi đôi mắt tinh tường ẩn giấu sau nó. Vị giáo sư già viết đến dòng cuối cùng trên bảng, cũng cùng lúc với viên phấn trắng cạn kiệt thân thể của nó, ông xoay người lại, đối diện với những gương mặt trẻ trung đang tập trung hướng nhìn về phía ông.
Vị giáo sư già lướt qua từng gương mặt, ánh mắt ông khẽ dừng lại ở một vài điểm, rồi với chất giọng trầm ổn đầy sức hấp dẫn khiến người nghe phải bỗng chốc thẳng lưng lên nghe như nuốt lấy từng lời ông nói ra, tiếng ông vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.
“Tất cả chúng ta ai cũng đều biết rõ, con người có Năm giác quan, và các giác quan này là yếu tố mấu chốt giúp chúng ta có thể nhận biết được những sự vật, sự kiện xung quanh. Các giác quan đó chính là Thính giác, Vị giác, Xúc giác, Thị giác và Khứu giác.
Cũng giống như khi các anh chị chạm tay vào một vật, Xúc giác sẽ thông báo cho anh chị biết [cảm giác] cơ bản về đồ vật đó, Thị giác sẽ cho biết [hình dáng] của nó và tương tự với các giác quan đó. Nói về căn bản, đây chính là thứ hình thành và khẳng định cho sự [tồn tại] của mỗi chúng ta.
Nói về mặt sinh học, cả năm giác quan này đều gửi thông tin tiếp nhận về cơ quan xử lí trung ương là não bộ của con người, từ đó não bộ sẽ phân tích và ra [quyết định] cho các giác quan để chúng phản ứng lại với thông tin vừa nhận được. Do đó có thể nói rằng, não bộ là cơ quan chính và duy nhất xử lí toàn bộ những thông tin từ năm giác quan của chúng ta, nói cách khác, chính não bộ là yếu tố chính để quyết định, xác nhận và khẳng định cho sự [tồn tại] của cá thể sống.
Riêng ở giờ học này, chúng ta sẽ phân tích sâu hơn về tầm quan trọng của não bộ, khi nắm rõ sự hoạt động của chúng, chúng ta có thể phân tích được các vấn đề tâm lý chính xác. Sự nghiên cứu sinh học kết hợp tâm lý là phương pháp tiên tiến để phân tích tình trạng tâm lý của các cá thể, thường được áp dụng trong chuyên ngành tâm lý học tội phạm.
Như ở trên tôi đã nói và phân tích rõ, từ đó đưa ra sự khẳng định não bộ chính là cơ quan trung ương và duy nhất điều khiển và đưa [quyết định] cho tất cả các giác quan của chúng ta để chúng phân tích và cảm thụ mọi vật xung quanh, hình thành một [mối liên kết] giữa cá thể sống với môi trường xung quanh.
Tuy nhiên, liệu bất cứ quyết định nào của não bộ cũng là quyết định chính xác và đúng đắn? Nếu như vậy, chúng ta sẽ không ngồi đây mà phân tích, vì sẽ không có bất cứ ngành học nào liên quan tới tâm lý để chúng ta có thể tìm hiểu và phân tích.
Tôi có thể cho các anh chị một ví dụ, dựa theo tính chất bắc cầu, chúng ta sẽ có: các giác quan giúp chúng ta nhận biết và liên kết với môi trường xung quanh, não bộ là cơ quan trung tâm đưa ra các quyết định cho các giác quan ấy, từ đó chúng ta mới nhận định được rằng mình đang làm gì với các chuẩn mực đã được đặt ra.
Điều đó chính xác, với một người bình thường.
Vậy, các anh chị có thể nói cho tôi biết, những người được xác nhận là loạn trí, là tâm thần, là điên loạn, não bộ của họ, vẫn đưa ra các quyết định cho các giác quan, bằng chứng là họ vẫn có mối liên hệ với môi trường xung quanh, theo một cách và tiêu chuẩn khác. Nói vậy, não bộ của họ vẫn đưa thông tin chính xác cho các giác quan theo đúng lý thuyết, nhưng tại sao không một [người bình thường] nào chấp nhận được lí lẽ của một người điên?
Về mặt lý thuyết, não bộ của những người mắc bệnh tâm thần và người bình thường đều có cơ chế hoạt động y hệt nhau, vậy cớ sao lại có sự khác biệt về nhận thức như vậy?”
Vị giáo sư già bất chợt ngưng hẳn, không khí trong phòng học bỗng chốc trở nên im lặng và ngập tràn sự suy tư. Lướt qua một lượt các gương mặt đang trầm ngâm, vị giáo sư vẫn chậm rãi bước từng bước dọc căn phòng, khóe mắt tinh tường liếc qua từng động thái nhỏ nhất của những sinh viên đang có mặt tại đây. Đến khi sự im lặng kéo dài hơn năm phút, giọng nói của ông bắt đầu vang lên một lần nữa.
“Để tôi đưa ra cho các anh chị một giả thuyết, đây là một giả thuyết với ý kiến chủ quan. Lí do đơn giản mà sự nhận thức của những người bình thường như các anh chị với kẻ điên khác nhau đó chính là sự hoạt động và chỉnh lí, điều khiển của não bộ.
Tôi đã phân tích trước đó, não bộ nắm toàn bộ quyết định để các anh chị cảm giác được một vật tròn méo ra sao, nhầy nhụa hay trơn lẳn, vị ngọt hay mặn, tiếng thanh hay trầm...do đó, chỉ cần não bộ đưa sai quyết định, thì mọi giác quan, hay nói tổng thể hơn, rằng sự nhận thức của các anh chị sẽ chệch ra khỏi quỹ đạo và tiêu chuẩn [bình thường] mà đại đa số các cá thể sống tồn tại trên thế giới này lấy đó làm [chuẩn mực]
Nói cho cùng, sự nhận thức của con người chỉ tồn tại bằng sự quyết định của các nơ ron thần kinh não. Nếu vậy làm sao chúng ta có thể biết được [vật] mà chúng ta chạm vào, nếm thử, nhìn thấy, ngửi được, lắng nghe có [tồn tại] hay không?
Nói đúng hơn và bao quát hơn, làm sao chúng ta có thể biết được các cá thể sống, vô tri xung quanh là có [tồn tại], hay chính bản thân của chúng ta, có thật sự đang [tồn tại] hay không?
Và, điều gì sẽ xảy ra, nếu bộ não của bạn đang [Lừa dối] bạn?”
Vị giáo sư già ngân lên âm vang câu cuối cùng, tiếng nói của ông vang vọng khắp không gian căn phòng. Với sự chăm chú lắng nghe của các sinh viên, ông bắt đầu viết lên bảng chương tiếp theo của bài học với sự phân tích chuyên sâu hơn về cơ cấu hoạt động của não bộ tác động lên sự nhận thức của con người như thế nào.
Tiếng phấn gõ lạch cạch trên tấm bảng đen vang lên đều đều trong cái trưa nóng của một mùa hè oi ả.